Gửi Cho Tuổi Thơ

Gửi cho tuổi thơ!

Có những hoài niệm tưởng chừng đã phủ bụi thời gian, nhưng mỗi lần nghĩ về lại thấy như mới hôm qua. Ngày ấy, mình là một cô bé vô tư, cuộc sống được cha mẹ nâng niu, chở che. Một cô gái rụt rè, ít nói, thích lắng nghe hơn là kể chuyện, say mê những trang tự truyện và ôm trong lòng những ước mơ lớn lao.

Tây Ninh trong ký ức của mình là đỉnh núi Bà, những tên đường quen thuộc đầy dấu chân trẻ nhỏ. Là những bữa cơm cùng nhau, nghe bà dặn dò đủ điều về cuộc sống, về những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Ngày ấy còn có bà – người phụ nữ tảo tần với đôi bàn tay khéo léo, vun vén cho cả gia đình. Tết đến, bà lại thức cùng nồi bánh tét nghi ngút khói, hình ảnh đó chẳng thể phai mờ trong ký ức. Làm sao để những mùa Tết ấy quay lại? Mất bà, mình mất đi một phần tuổi thơ, một phần yêu thương không gì có thể thay thế.

Xa quê nhớ biết bao cái vị của bánh tráng phơi sương, nhớ cả cái nắng gắt của miền Đông Nam Bộ, thứ nắng dù gay gắt nhưng lại khiến con người ta thêm yêu những buổi chiều lộng gió. Tây Ninh trong tim mình không chỉ là nơi mình lớn lên, mà còn là miền thương nhớ chẳng thể nào nguôi.

Bây giờ, mình có cơ hội học tập trong một môi trường hiện đại, có nhiều lựa chọn để phát triển bản thân. Nhưng dù đi đến đâu, tuổi thơ ở miền quê Việt Nam vẫn là điều quý giá nhất. Những cánh diều trong gió mang theo tiếng cười trẻ thơ, những buổi chiều rong chơi chẳng cần nghĩ suy. Ngày ấy, có ai biết rằng câu nói "ước gì lớn lên..." lại là tấm vé một chiều, đưa ta rời xa những ngày tháng hồn nhiên nhất cuộc đời?